THÔNG TIN KHOÁ HỌC
Lời mở đầu
Tôi nghĩ người ta thường khó lòng yêu mến thực sự một phụ nữ đẹp. Đặc biệt là từ góc nhìn phụ nữ đối với phụ nữ. Nghe thật nhiều mâu thuẫn phải không? Bằng cách nào mà lại có thể thiếu thiện cảm trước cái đẹp cơ chứ!
Nhưng sự thật là vậy. Đàn bà đẹp khiến người khác vừa ham muốn vừa e ngại. Đàn bà đẹp khiến người khác vừa ngưỡng vọng vừa tị hiềm. Đàn bà đẹp khiến mọi thứ lộng lẫy rồi tan vỡ đôi khi chỉ trong một vài ba gang tấc. Thế nên, đàn bà đẹp có cái gì đó không thật trong mắt rất nhiều người. Giống như kiểu một tác phẩm nổi bật lên giữa hàng nghìn tác phẩm, nó không thể sống một cuộc đời đơn giản được. Hoặc là vĩnh viễn được tung hô khen ngợi, hoặc là… thôi tôi không muốn nhắc đến những gì kém đẹp trong một ngữ cảnh bàn về cái đẹp. Nhưng tóm lại, khi trời phú cho nhan sắc, trời ắt hẳn đã rải sẵn cả không ít chông gai.
Ấy thế mà hầu như phụ nữ thì đa số đều ước mơ hoặc phấn đấu để đẹp. Bởi tận sâu trong tiềm thức, rất nhiều chị em tin vào thứ định kiến mà không biết từ lúc nào và nhờ những ai, xã hội đã dành cho phụ nữ đẹp: Đẹp thì không thể hoặc không cần Thông Minh; Đẹp thì ắt sẽ tìm được Đàn ông giàu cung phụng; và thậm chí Đẹp thì chẳng cần phải nỗ lực gì nữa. Sắc đẹp trở thành thứ công cụ của phụ nữ nếu muốn dễ dàng đạt được thứ gì đó hay thay đổi vị trí bản thân trong nấc thang xã hội. Thứ vũ khí quyền năng tối thượng mà phụ nữ có thể dùng để thao túng vũ trụ, điên đảo càn khôn. Dẫu cho rằng đằng sau lấp lánh có thể là nước mắt, đằng sau hào quang nhung lụa có thể là tủi nhục muộn phiền. Sự mâu thuẫn này tồn tại song song với ý niệm cam chịu về giá trị của chính bản thân. Rồi dần dần từ đó đánh mất bản sắc cùng những ước mơ hoài bão thuần khiết ban sơ nhất.
Do vậy, thành thật mà nói, chính tôi vốn cũng không kì vọng gì nhiều ở những phụ nữ được coi là có vẻ ngoài xinh đẹp. Làn da trắng sứ, đôi chân miên man, vòng eo con kiến…, tất thảy sự lung linh ngày một nhiều kia ngoài phố hiển nhiên chẳng còn đủ sức khiến một “mụ khó ở” như tôi mảy may quan tâm chú ý. Thế nên, khi nghe tin “siêu mẫu Vũ Cẩm Nhung có ý định viết một cuốn sách”, tôi đã thoáng chút nhíu mày. Thật nhanh, não bộ tôi đặt ngay cho mình câu hỏi theo kiểu chị đi đóng phim đi có phải nhanh nổi tiếng trở lại hơn không. Ai lại đi chọn cách viết một cuốn sách mà làm gì. Bởi nó là thứ nhanh chóng khiến con người bị nhìn thấu nhất. Nếu như người kể thật lòng muốn kể một câu chuyện không khoa trương, không giả dối.
Tuy vậy, tôi vẫn mở máy tính và thử google tên chị. Khi tôi còn là một đứa trẻ, chúng tôi không có mạng xã hội và mơ hồ về thứ gọi là showbiz khi nó chỉ được nhìn thấy qua ti vi hay những tờ tạp chí in màu trên giấy mỏng te. Tạp chí được xem là có nhiều người đẹp nhất thời ấy có lẽ là Thời Trang Trẻ. . Mẹ tôi có xưởng may nên trong nhà hay đặt mua tạp chí này. Tờ Thanh Niên, rất đặc biệt khi đứng ra tổ chức chương trình ca nhạc tạp kỹ nhiều tiếng vang Duyên Dáng Việt Nam. Vì thế mà tôi biết đến cái tên Siêu Mẫu Vũ Cẩm Nhung bên cạnh những cái tên đình đám cùng thời với chị như hoa hậu Hà Kiều Anh hay diễn viên Thanh Mai. Trong kí ức mang máng của mình, chị rất cao, rất gầy, mặt lạnh lùng góc cạnh đầy xa lạ và quyền lực. Mười mấy năm sau, lại nhìn thấy chị trên mạng, vẫn cao, vẫn gầy, vẫn lạnh lùng, vẫn xa lạ. Kể cả trong những bức ảnh gia đình đầm ấm, vẫn thấy cái tư chất “NỮ HOÀNG” của chị lấn át tất cả xung quanh. Gần như chẳng có chút mảy may tính nữ nào tồn tại trong bầu không gian ấy.
Vì thế mà đột nhiên tôi tò mò. Chẳng lẽ, Vũ Cẩm Nhung không phải là phụ nữ?
Cuộc hẹn đầu tiên giữa chúng tôi là vào một buổi chiều mùa hè Hà Nội, tại sảnh một khách sạn lớn gần Hồ Tây. Tôi, như thường lệ, bé nhỏ, đơn giản, không mang theo bất cứ kì vọng gì ngoại trừ việc muốn một lần gặp gỡ một cựu siêu mẫu có thần thái của người “muốn-thống trị-mọi thứ”. Xe cộ lủng củng nên tôi đến muộn tầm 5 phút nên khi tôi đến bàn hẹn thì gặp một người chị khác trước, người đã liên hệ để có cuộc gặp hôm ấy. Việc trễ hẹn khiến tôi không được thoải mái đôi chút vì tôi vốn rất ghét mình gây nên phiền toái, nhất là ngay trong lần gặp đầu tiên. Bất giác tôi nghe thấy một giọng phụ nữ Hà Nội với một vài âm điệu cũ kỹ đến lưu luyến phía sau lưng. (Về sau tôi còn được biết cả những lúc thứ thanh âm quyến rũ này còn có thể trở nên đáng sợ ra sao nhưng đấy là chuyện của tương lai.)
“Ý Yên phải không em?”
Nghe thật điên rồ, nhưng tôi nghĩ mình bắt đầu quý mến chị bắt đầu từ giây phút ấy. Kể cả đó có là bỏ bùa hay thế nào cũng được. Tôi luôn có niềm tin rằng người mà giọng nói ấm áp thì chắc chắn không thể là người xấu được. Vũ Cẩm Nhung xuất hiện mảnh dẻ nhưng không yếu ớt trong một chiếc váy dài bằng sợi đan dệt kim thanh nhã, đơn giản. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng một cách cẩn thận. Thật khó tin, người phụ nữ này đã bước qua tuổi bốn mươi ba, cái độ tuổi mà hầu như phụ nữ chỉ còn có thể xem ảnh mình lúc hai mươi để rồi giá mà hồi đó. Và còn khó tin hơn nữa, chị gần như là một phiên bản đối nghịch của tất cả những hình ảnh chính mình mà người ta vẫn đã và đang nhìn thấy trên khắp mặt báo. Chị sống động, chị cười sảng khoái, chị dịu dàng, chị khéo léo nhưng vẫn hết mực chân thành. Từ chị toả ra thứ ma lực quyến rũ vừa rất phụ nữ lại vừa rất đàn ông, vừa vô cùng mềm mại nhưng hoàn toàn ý thức được giá trị của mình, tham vọng của mình.
Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi diễn ra rất nhẹ nhàng. Không có chiến tranh vũ trụ, không bom rơi khủng bố. Toàn những chuyện ở đẩu ở đâu ấy vậy mà khi về đến nhà, tôi quyết định sẽ giúp chị hoàn thành cuốn sách đầu tiên của đời mình. Đó là một quyết định kì quặc và không có lí do nào chính đáng. Bởi vì tôi, sau 9 cuốn sách xuất bản, gần như đang ở trong một trạng thái e ngại với sách. Hình như điều duy nhất mà tôi còn nhớ đó là lời chị nói vào buổi chiều hôm ấy. Chị bảo.
“Chị là một chiến binh.”
Cả một chặng đường dài, người phụ nữ này lúc nào cũng đặt mình vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Có lúc là số phận sắp đặt. Nhưng có lúc là chị tự mình tìm đến chông gai để chinh phục nó. Núi này qua rồi ắt còn núi khác cao hơn. Nếu đứng yên một chỗ sẽ chỉ thấy mình thụt lùi. Chỉ có tiến tới không ngừng mới biết trân trọng đúng nghĩa niềm may mắn được sống giữa cuộc đời này. Ai đó có thể bảo rằng Vũ Cẩm Nhung may mắn khi được sinh ra trong một gia đình có giáo dục, được trời phú một ngoại hình vượt trội và cả tư chất thông minh sáng dạ. Nhưng tôi lại tin rằng, nỗ lực kiên định mới thật sự là thứ tạo nên sự khác biệt giữa người này và người kia.
Tôi nghĩ bầu trời hôm chúng tôi gặp gỡ nhau lần đầu tiên có một màu xanh rất khác. Vì có những nhân duyên giống như gieo một cái mầm cây vào lòng mình. Rồi chờ đợi nó vươn mình về phía mặt trời rực rỡ.
Tóm tắt “Bao Giờ Là Đúng Lúc”
Siêu Mẫu Vũ Cẩm Nhung là một cái tên đình đám những năm cuối thế kỷ 20. Trong ký ức của nhiều người, Cẩm Nhung cao gầy, mặt lạnh lùng góc cạnh đầy xa lạ và quyền lực. Mười mấy năm sau, lại nhìn thấy chị trên mạng, vẫn cao, vẫn gầy, vẫn lạnh lùng, vẫn xa lạ. Kể cả trong những bức ảnh gia đình đầm ấm, vẫn thấy cái tư chất “NỮ HOÀNG” của chị lấn át tất cả xung quanh. Gần như chẳng có chút mảy may tính nữ nào tồn tại trong bầu không gian ấy. Nhưng câu chuyện của Nhung lại rất đỗi đàn bà: từ bỏ ánh hào quang showbiz để xây dựng cuộc sống thực giản đơn nhưng hạnh phúc; nỗ lực làm việc với khát khao khẳng định bản thân trước một thế giới chưa bao giờ xem trọng “ trí thông minh của chân dài”; bền bỉ với khát khao làm mẹ suốt chín năm để đón được đứa con đầu tiên… Qua lời văn chấp bút của Phan Ý Yên, hình ảnh một phụ nữ Hà Nội với một vài âm điệu cũ kỹ đến lưu luyến hiện ra đầy thu hút. Vũ Cẩm Nhung sống động, cười sảng khoái, dịu dàng khéo léo nhưng vẫn hết mực chân thành. Người đọc sẽ cảm nhận được thứ ma lực quyến rũ vừa rất phụ nữ lại vừa rất đàn ông, vừa vô cùng mềm mại nhưng hoàn toàn ý thức được giá trị và tham vọng của mình… —
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, …