THÔNG TIN KHOÁ HỌC
Bộ 2 Cuốn Sách : Sói & Gia Vị – Tập 10+ Sói & Gia Vị – Tập 11
Sói và Gia Vị là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói Và Gia Vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói Và Gia Vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản)
Sói & Gia Vị – Tập 10
Nến là một mặt hàng đắt đỏ.
Nó chỉ có thể chiếu sáng một khoảng rộng tầm hai cánh tay vòng lại, lại còn cháy hết trong hết một khoảng thời gian rất ngắn.
Vậy nên thời gian dùng nến được hạn chế tối thiểu, nó chỉ dành cho những hoạt động không thể thực hiện vào ban ngày.
Ví dụ như việc gọt một cách tỉ mỉ cạnh của những đồng tiền vàng, hay việc sửa những chiếc túi cỏ thêm một đáy nữa, hay là việc chất vào đó muối, vốn là mặt hàng bị đánh thuế rất cao.
Thỉnh thoảng khi công việc diễn ra thuận lợi, Lawrence thậm chí sẽ còn vẽ ra mặt tiền của cửa hiệu mà anh dự định sẽ sở hữu trong tương lai, hay ghi lại tình hình phố xá trên loại giấy vốn cũng không phải rẻ.
Dù sao đi nữa thì đó cũng toàn là loại việc mà người ta hay vừa làm vừa cười khúc khích một mình.
Ở nhà thờ thỉnh thoảng vẫn hay rao giảng rằng nếu nửa đêm mà cười thì ma quỷ sẽ đến.
Nhất định là do họ đã từng thấy hình ảnh một người thương nhân giữa đêm ngồi một mình trước bàn làm gì đó và cười khúc khích một mình rồi.
Bản thân anh cũng từng phải rùng mình quấn trong chăn ngày xưa khi thấy bóng lưng cong xuống của người thầy lúc nửa đêm.
Chẳng biết tự bao giờ anh hình thành thói quen cho dù không có việc gì đặc biệt cần làm cũng sẽ không tắt nến ấy nhỉ?
Anh nhìn lơ đãng vào ngọn nến đang dần cháy đến lõi, hoặc ngắm nhìn ly rượu vang nho rót ra mà chẳng có ý định uống.
Nhưng không, anh biết rõ lí do vì sao mình không tắt nến.
Vì anh muốn tận hưởng lâu hơn, dù chỉ một chút, chút thời gian ban đêm mà trước nay vẫn luôn bị làm phiền bởi công việc.
Bình lặng và an tĩnh, một khoảng thời gian yên ả cho đến một ngày mai nhất định sẽ lại ồn ã.
Hai nhịp thở say ngủ nho nhỏ, đan xen nhau tựa như được sắp xếp, truyền đến tai anh.
Anh có thể ngồi nghe tiếng thở an bình này mãi cũng được, vậy nên có thắp thêm một ngón nến nữa cũng không vấn đề gì.
Thế nhưng, ban đêm thì ngắn ngủi, và ngày mai nhất định sẽ lại ồn ã.
Nếu không đi ngủ sớm thì cơ thể anh cũng sẽ không chịu nổi mất.
Anh bật ra một nụ cười không thành tiếng, thổi hơi tắt nến.
Ngay vào thời khắc ấy, anh đã chần chừ, nhìn về phía phát ra của những nhịp thở kia.
Thế này thì cho dù trong bóng tối thì chúng ta cũng sẽ vẫn ổn thôi.
Cho đến khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, anh vẫn ngắm nhìn hình ảnh ấy trong tâm trí mình.
Sói & Gia Vị – Tập 11
“Tiểu thư!”
Olar giận dữ thét lớn, khi Fleur định quay mặt đi chỗ khác.
Ngay đến cả con chó khi bị la mắng cũng sẽ sợ hãi tới mức không dám nhìn ra hướng khác.
“Tiểu thư, tôi đã đưa tiểu thư đến với thế giới của thương nhân, là bởi vì tiểu thư rất đáng thương. Trước đây vai trò duy nhất của tiểu thư chỉ đơn giản là tồn tại, vì lẽ đó, cô không còn cách nào khác ngoài để cho dòng đời xô đẩy, và để cho người khác quyết định cuộc đời của mình. Tôi muốn đưa cho tiểu thư một cơ hội, cơ hội để được một mình đứng độc lập, được một mình tiến bước.”
Olar nói, rồi hít một hơi thật sâu, lắc đầu và tiếp tục:
“Không không, đã đến nước này rồi thì tôi cũng không muốn giấu tiểu thư làm gì nữa. Nói thật thì, tôi mong rằng tiểu thư sẽ giúp tôi chứng minh bản thân mình.”
“… Hả?”
“Trước khi tôi làm việc dưới trướng của chồng cô, tôi đã từng làm việc trong một thương hội nổi tiếng. Thế nhưng, trước cả lúc đó nữa, tôi cũng từng sinh ra trong một gia đình quý tộc.”
Trước những lời đó, tất cả mọi thứ ngừng chuyển động, và Fleur còn nghĩ rằng trái tim của mình cũng đã theo đó mà ngừng đập.
“Tôi đã từng thề rằng một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua tất cả các thương nhân, và khiến cho những kẻ chỉ coi trọng giá trị của dòng dõi quý tộc kia phải quỳ gối trước mặt mình.”
Olar nói mà không nhìn vào mắt cô, và đột nhiên trông ông như già đi hàng chục tuổi.
“Và rồi đến khi tôi nhận ra, thì mình đã già đi từ lúc nào. Quá già để có thể chạm tới cái ngai vàng ấy. Đến cuối cùng, người được tôi coi là chủ mình thì rơi vào cảnh phá sản. Tôi không có con cái gì cả. Ước mơ của tôi… dù điều này có thể thật ích kỷ, thế nhưng tôi muốn nhờ tiểu thư thay tôi theo đuổi ước mơ đó.”
Bertra khoác một tấm chăn lên vai ông, rồi nhẹ nhàng chạm vào Olar, trong khi ông thú nhận đầy cay đắng:
“Xem ra mọi chuyện đều là do mong muốn ích kỷ của bản thân tôi.”
Trước lời nói bất ngờ ấy, Fleur không biết mình nên phản ứng như thế nào. Ánh mắt nhìn đi đâu đó, Olar hít một hơi thật sâu và đứng thẳng dậy.
“Cô Bertra, lấy cho tôi ít tiền mặt, còn cả áo khoác nữa…”
Fleur ngẩng phắt đầu lên, nhận ra Olar đang định làm gì.
“Miễn là tôi còn sống, thì tôi sẽ không bao giờ để cho tiểu thư phải chịu khó khăn vất vả. Dù có cần phải dùng đến biện pháp mạnh đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm cách chuộc lỗi…”
Fleur không thể nào ngăn được khuôn mặt của mình nhăn nhúm lại trong làn nước mắt.
Nếu như cô ngoan ngoãn chấp nhận những lời này, thì cô thực sự sẽ biến thành một con búp bê mà việc duy nhất có thể làm chỉ là tồn tại. Trước đây cô vẫn còn có tên tuổi của gia tộc để bảo vệ mình.
Thế nhưng, đến bây giờ ngay cả điều đó cũng không còn nữa rồi. Nếu như cô không tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, vậy thì bản thân cô rốt cuộc sẽ trở thành cái gì?
Nghĩ về chuyện đó khiến cho cô sợ hãi, chính vì thế nên cô tóm chặt lấy chân của Olar, khi ông đứng thẳng dậy.
Cô không thể quyết định mình nên chọn con đường nào, thế nhưng chuyện không chọn con đường nào còn đáng sợ hơn thế nữa.
“Tiểu thư.”
Cô chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Olar dịu dàng đến thế. Ngồi xổm xuống, chầm chậm và nhẹ nhàng, Olar gỡ bàn tay Fleur đang bám chặt lấy chân mình ra, từng ngón, từng ngón một.
“Xin đừng ích kỷ nữa.”
Olar nói, như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô, và Fleur giật mạnh tay lại.
“…”
Olar nhìn cô không nói gì, chỉ thở dài.
Chính vào khoảnh khắc đó, Fleur chợt hiểu ra một điều.
Ánh mắt tràn đầy lòng trắc ẩn và ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ, thực ra chỉ cách nhau một khoảng mỏng manh như tờ giấy.
Bởi vì người ta chỉ dịu dàng đưa tay ra cho đối phương, khi coi đối phương là một kẻ yếu đuổi, không thể làm được gì cả.
Fleur lớn tiếng thét lên đầy phẫn nộ:
“Đừng có xem thường tôi!”
Olar vẫn không nhúc nhích dù chỉ là một chiếc lông mày, còn cô nhìn thẳng vào ông, đứng dậy, và tiếp tục thét lên:
“Đừng có xem thường tôi! Tôi cũng phát chán lên khi bị đối xử như thế rồi! Tôi cũng phát chán lên khi lúc nào cũng sống mà bị kẻ khác xô đẩy rồi! Ước mơ của ông? Đừng có đùa nữa! Tôi không phải là con của ông! Tôi sẽ tự mình quyết định tương lai của bản thân! Bởi vì tôi đã không còn nơi nào để quay trở về nữa rồi!”
Sau khi gào thét ầm ĩ, lớn tiếng nói ra tất cả những điều mình muốn, cô thở hổn hển và nhìn thẳng vào Olar.
Cô biết sự thật, tiếp tục bám vào Olar và cứ để cho ông ấy bảo vệ cô, đúng là một sự lựa chọn rất hấp dẫn.
Tuy nhiên, ngay cả Fleur cũng dễ dàng nhận ra điều đó.
Bây giờ mọi chuyện vẫn ổn.
Thế nhưng, nếu sau này Olar không còn nữa thì sao?
Trong thế giới không chút nhân từ này, người đối với người chẳng tử tế gì, và chỉ cần liên quan đến được mất thiệt hơn, tin tưởng một người có thể biến thành bị người đó phản bội.
Những ngày yên bình như thể giấc ngủ trưa dưới nắng trời ấm áp, quấn mình trong chiếc chăn mềm mại đã không còn tồn tại ở bất cứ đâu nữa rồi.
Thế nhưng, tất cả mọi người vẫn đều phải sống tiếp. “
Vậy bây giờ tiểu thư định làm gì?”
Giọng nói, ánh mắt, vẻ mặt của Olar, tất cả đều bình tĩnh. Fleur ngưng nụ cười đang nở trên môi mình, đáp:
“Tôi sẽ đi lấy nó về.”
“Lấy gì cơ?”
“Quần áo, à không…”
Cô cúi đầu xuống, điều chỉnh hơi thở của mình, rồi mới ngẩng lên nhìn Olar.
“Lấy lại quyết tâm của tôi.”
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, …