THÔNG TIN KHOÁ HỌC
Buồn Làm Sao Buông
Cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn vậy. Có điều, tôi lại dành khá nhiều nỗi buồn của những ngày còn trẻ cho duy nhất một điều – là Tình yêu. Nghe qua có vẻ vị kỷ, bởi ngoài kia còn biết bao điều đáng để chùng chân, nặng lòng và nghe nước mắt lưng tròng rơi, tại sao cứ phải cố chấp vì tình yêu đã cũ mà tự làm mòn xói đi cảm xúc của mình? Chắc bởi vì có những ký ức dù đã hao gầy cách mấy nhưng giống như không khí vậy, cứ phải nhắc đi nhắc lại, tựa hơi thở một phút phải đủ chừng ấy lần. Chỉ cần thiếu mất sẽ không thở được, thậm chí phải ngừng nhịp tim đi.
Thế nên, chừng nào còn thở là chừng ấy còn nhớ và buồn. Đều đặn. Bình lặng. Kiên tâm. Ký ức sở dĩ không thể mất mát là bởi chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm, những ngày đã qua xem ra ít ỏi lắm nếu so với con đường còn dài trước mắt. Vì lẽ đó mà những lần đầu tiên chạm ngõ ký ức luôn để lại trong lòng những xốn xang, bần thần và khắc sâu hơn cả.
Cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, người thương đầu tiê nghiễm nhiên trở thành không khí tiếp thở cho ta mỗi ngày. Dẫu rằng chuyện hai đứa mình ngày xưa ấy, nhắc lại bây giờ chỉ thấy toàn những đổi thay. Có buồn đến thế, có thở dài nhiêu khê, thì chuyện cũ – người xưa của khoảng thanh xuân đầu tiên sẽ luôn được trí nhớ gọi về. Vậy thì liệu bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình – như một người-chớm-già vị tha cho đôi sợi tóc bạc len lén mọc trên mái đầu xanh? Bởi trước khi kịp già, hẳn ai trong chúng ta cũng phải trải qua dăm ba ngày trẻ như thế, chỉ thấy bản thân một mình bầu bạn với nỗi buồn, nỗi cô đơn, nỗi cự tuyệ
Tất cả đều bắt nguồn từ lúc người ấy bỏ đi, để lại riêng ta cùng với miên trường niềm thương thân vị kỷ. Xin hãy hiểu cho đỉnh điểm cao nhất của cô đơn không phải là một mình, mà là trong tim đã có sẵn một người nhưng bên cạnh thì trăm ngàn người không ai giống vậy. Chúng ta đều biết ơn đời sống đã thi ân quá nhiều cho phần số của mỗi người. Được sống, đã là một ơn may, nhưng đôi khi trong bản vẽ phước phận cũng chệch tay khiến đọng lại những vết lem tựa nước mắt rơi phải làm nhòe. Bởi thế, cuộc đời – về cơ bản – không hề buồn, nhưng từ khi người xuất hiện, nó mới buồn miên mải. Có điều thiên hạ cứ suốt ngày bảo “chán đời” xong vẫn phải sống tiếp đó thôi. Vậy thì mạnh miệng nói “chán người” cũng có buông bỏ được người đâu?
Câu hỏi ấy tôi đã từng tự hỏi trong suốt những ngày mà lòng còn hướng về riêng-duy-nhất-một người. Rồi chợt nhận ra, có những kỷ niệm xứng đáng cho chúng ta phải tranh đấu không ngừng với thời gian, với lòng người, với sân si thương giậ để nắm giữ nó đến trời cùng đất tận. Nhưng, trời cùng đất tận, rốt cục cũng không đáng sợ bằng một chữ – Quên. Thế nên, cũng phải đến một lúc nào đó, lòng bỗng thấy nhẹ tênh như nắng chiều la đà sắp rớt và thấy từ xa có bóng người khuất dần vào hoàng hôn chuyển tối. Tắt ngóm. Tắt lòng. Thế là cũng xong. Có những nỗi buồn ta quẩn quanh trong ấy, có những kỷ niệm dù thiết tha đến vậy hay có những con người ta đắm say cách mấy, cũng phải đến ngày học cách buông tay. Vì bạn biết đó, chúng ta chỉ có hai tay, nếu cứ dùng dằng níu kéo những điều đã mất thì còn sức lực nào nữa để nắm thật chặt thật chắc hạnh phúc?
Phải học cách buông bỏ nỗi buồn để đôi tay thảnh thơi mà nâng chiều niềm vui sắp tớ
Bởi buồn hay vui, buông hay giữ, đều do ở lòng mình!
Mình Từng Là Điều Đặc Biệt Của Nhau
“Ở mỗi một khoảnh khắc, ta sẽ trở thành đặc biệt của ai đó. Dù thời gian có khắc nghiệt đẩy mọi thứ lấp lánh vào quên lãng, thì khoảnh khắc mỗi người từng trở thành đặc biệt của nhau vẫn tồn tại như một thứ tình cảm xinh đẹp. Không bao giờ lãng quên.”
Trong dòng chảy vô tận của thời gian, từng người, từng người một cứ đến và đi như những dòng sông không bao giờ trôi ngược trở lại. Họ có thể là người thân, người thương, người yêu hoặc một ai đó thật đặc biệt đã bên ta suốt những năm tháng thanh xuân. Để rồi, khi họ ra đi, trong lòng ta chỉ còn lại một khoảng trống không gì bù đắp được, không ai thay thế được.
Quá khứ ấy, dù hạnh phúc hay khổ đau, dù ta có muốn gìn giữ hay tẩy xóa sạch sẽ những thì cuối cùng nó vẫn ở đấy, lấp lánh dưới lớp bụi thời gian. Đâu cần phải cố lãng quên đi vì lúc ấy chúng ta thật sự đã trở thành người đặc biệt của nhau, đã từng trao cho nhau những gì chân thành nhất.
Ai đã từng là điều đặc biệt của ai, khoảnh khắc ấy tưởng như là mãi mãi, cuối cùng chỉ còn biết tìm lại những mảnh vụn của ký ức vào thời khắc nắng tận ngày tàn. Không điều gì có thể chiến thắng nổi sự khắc nghiệt của thời gian.
Ký ức lướt qua đời ta như những cơn mưa rào, ào ào rồi tạnh. Quá khứ tưởng như đã qua rồi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng khiến ta sững người, chợt nhớ về những năm tháng ấy, nhớ cảm giác ấy. Thèm một cái nắm tay, thèm nghe một tiếng cười trong trẻo giòn tan dưới nắng, nhưng cuối cùng chỉ còn lại mình ta với kỷ niệm. Chợt nhận ra mình vốn dĩ chẳng mạnh mẽ như mình vẫn tưởng, đành tự mình ôm ấp, xoa dịu trái tim nhỏ bé đã mang quá nhiều tổn thương.
Yêu thương đôi khi là câu chuyện của duyên nợ. Những người còn duyên với ta sẽ ở lại, những người khác, hãy cứ để họ ra đi, cuộc đời là như vậy, đâu ai có thể mãi mãi bước đi bên đời ai. Nếu con đường họ lựa chọn khiến họ hạnh phúc, hãy mỉm cười và chúc phúc cho họ. Dù rằng quá khứ đã có lúc làm tổn thương nhau thì cuối cùng chúng ta cũng chỉ muốn ghi dấu một phần ý nghĩa lên đời nhau bằng sự tử tế, cầu mong và thương mến. Chúng ta đừng bao giờ dành thời gian để nuối tiếc quá khứ, cũng đừng hận thù, trách móc bất cứ ai. Cuộc đời ngắn ngủi như thế, thời gian để chúng ta yêu thương nhau còn không đủ nữa là. Yêu – ghét – giận – thương, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mỗi người một nẻo đường và chẳng bao giờ gặp lại nhau giữa dòng đời tấp nập này.
Rồi một ngày, ta sẽ lại gặp một ai đó khác thật đặc biệt, sẽ cùng ta lấp đầy những điều còn dang dở, sẽ cùng ta xây đắp những ký ức tươi đẹp hơn, để nụ cười hong khô những giọt nước mắt ngày cũ.
“Như tớ đã từng là người bạn đặc biệt của cậu suốt năm tháng hồn nhiên tuổi thơ và em đã trở thành người thương đặc biệt của anh suốt những ngày hè rực rỡ của tuổi trẻ. Khoảnh khắc ấy không ai thay thế được chúng mình, anh nhỉ. Đã đến lúc em nên trở thành một phần đặc biệt của ai đó để viết tiếp khoảnh khắc sau này cho mình rồi phải không anh?”
Mình Từng Là Điều Đặc Biệt Của Nhau – Cuốn sách cất giữ một phần ký ức của mỗi người. Mỗi truyện ngắn là một lát cắt ký ức tuổi thanh xuân, từ những năm tháng tuổi học trò trong trẻo hồn nhiên đến khoảng thời gian giữa lưng chừng thanh xuân của tuổi trẻ. Chúng ta luôn tìm thấy trong quá khứ những điều đẹp đẽ, để rồi biết yêu hơn, trân trọng hơn những năm tháng hiện tại và cả những năm tháng mai sau.
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, …